- 1,528
- 8,254
Một quốc gia làm gì khi nó rơi vào vấn đề nợ? Đối với một số nền kinh tế mới nổi thì có lẽ nợ là cách duy nhất để gây quỹ, nhưng mọi thứ có thể đi vượt tầm kiểm soát rất nhanh. Vậy làm thế nào để các nước đối phó với nợ trong khi họ đang phấn đấu phát triển?
Hầu hết các nước - từ những nước đang phát triển đến các nước giàu nhất thế giới – phải nợ để tài trợ cho tăng trưởng của họ. Điều này tương tự như cách một doanh nghiệp sẽ đưa ra một khoản vay cho một dự án mới đổi lại bằng cổ phần hoặc một gia đình tìm tới một khoản vay để mua nhà. Sự khác biệt lớn là kích thước nợ thôi. Các khoản vay nợ chính phủ có thể sẽ bao gồm hàng tỷ đô la trong khi các khoản vay cá nhân hoặc doanh nghiệp có thể ở mức trung bình nhỏ.
Nợ chủ quyền nghĩa là đem chủ quyền ra thế chấp để vay nợ. Nghĩa là khoản vay này chắc chắn sẽ bằng ngoại tê.
Gọi là đem chủ quyền ra cầm cố do lẽ nếu vỡ nợ, để được nhận gói giải cứu của thiên hạ, sẽ phải chấp hành một gói điều kiện hoàn toàn do thiên hạ đặt ra.
Chính phủ nước con nợ vẫn tồn tại, vẫn hoạt động, nhưng nhất cử nhất động về mặt kinh tế - tài chính, thuế khóa, lương bổng, an sinh xã hội sẽ phải tuân theo từng chữ gói điều kiện đã ký kết.
Sự khác biệt lớn giữa nợ chính phủ và nợ có chủ quyền là nợ của chính phủ được phát hành bằng nội tệ, trong khi nợ quốc gia được phát hành bằng ngoại tệ. Khoản vay được đảm bảo bởi quốc gia phát hành.
Trước khi mua nợ chủ quyền nhà đầu tư xác định rủi ro của khoản đầu tư. Nợ của một số quốc gia, chẳng hạn như Hoa Kỳ, thường được coi là không có rủi ro, trong khi nợ của các nước đang phát triển hoặc đang phát triển có nguy cơ cao hơn. Các nhà đầu tư phải xem xét sự ổn định của chính phủ, kế hoạch trả nợ của chính phủ và khả năng của đất nước.
Trong một số cách, phân tích rủi ro này được thực hiện tương tự như với nợ công ty, mặc dù các nhà đầu tư của nợ có chủ quyền đôi khi khó đòi hơn bởi vì rủi ro kinh tế và chính trị đối với các khoản nợ có chủ quyền lớn rất lớn.
Như trường hợp Chính phủ Hi Lạp khi nhận gói giải cứu từ khối EU và IMF, phải bắt đầu cùng Chính phủ Hi Lạp cắt giảm ngân sách tuyệt đối.
Cắt giảm ngân sách không đơn giản là những con số phần trăm GDP mà là “thắt bao tử” toàn dân, giảm phúc lợi toàn xã hội, là “chôn sống” một bộ phận dân chúng không có của ăn của để có thể mài vàng ra bán mà ăn.
Sở thuế Hi Lạp sau đó đã sử dụng công cụ bản đồ Google Maps và đếm được có trên 14.000 hồ bơi trong các đại biệt thự của các “đại gia” trốn thuế ở thủ đô Athens!
Các nhà đầu tư thích đầu tư vào các loại tiền tệ mà họ biết và tin tưởng, chẳng hạn như đô la Mỹ và bảng Anh. Đây là lý do tại sao chính phủ các nền kinh tế phát triển có thể phát hành trái phiếu bằng tiền của họ. Rất đắt hàng nha, luôn luôn bestseller.
Ngược lại, các loại tiền tệ của các nước đang phát triển có xu hướng không ổn định, có nghĩa là sẽ có ít nhu cầu vay nợ bằng tiền tệ của họ.
Về khía cạnh vay nợ thì các nước đang phát triển có thể gặp bất lợi giống như là kiểu có tín dụng kém vậy, vẫn sẽ được cho vay tuy nhiên các nước đang phát triển phải trả lãi suất cao hơn và phát hành nợ bằng ngoại tệ mạnh hơn để bù đắp rủi ro bổ sung do nhà đầu tư ràng buộc.
Hầu hết các quốc gia, đều không muốn vay nợ. Tuy nhiên hàng năm vẫn phải đánh giá các chỉ số kinh tế và tài chính, nếu chính phủ thiếu kinh nghiệm phán đoán thì việc lâm vào nợ nần là khó tránh khỏi.
Các nền kinh tế mới nổi muốn trả nợ vì điều đó sẽ tạo ra danh tiếng tốt nhằm thu hút cơ hội đầu tư và mượn nợ trong tương lai. Nói tóm lại là tăng độ tín nhiệm. Các nước phát hành nợ có chủ quyền muốn trả nợ để các nhà đầu tư có thể thấy rằng họ có thể trả hết các khoản vay trong tương lai.
P/s: Anh em đọc xong hãy thông cảm cho đất nước nhé, trăm khó ngàn khó đó. Và đừng quên 1 like 1 comment cho tui nha. Xin cảm ơn
*Bài viết thể hiện quan điểm của người viết, không phải người dịch
>> Làm thế nào để trade như Market Wizards - Paul Tudor Jones
>> Sơ lược cách tiếp cận toàn diện để giao dịch vàng cho người mới
Hầu hết các nước - từ những nước đang phát triển đến các nước giàu nhất thế giới – phải nợ để tài trợ cho tăng trưởng của họ. Điều này tương tự như cách một doanh nghiệp sẽ đưa ra một khoản vay cho một dự án mới đổi lại bằng cổ phần hoặc một gia đình tìm tới một khoản vay để mua nhà. Sự khác biệt lớn là kích thước nợ thôi. Các khoản vay nợ chính phủ có thể sẽ bao gồm hàng tỷ đô la trong khi các khoản vay cá nhân hoặc doanh nghiệp có thể ở mức trung bình nhỏ.
[B]Nợ chủ quyền (Sovereign Debt)[/B]
Nợ chủ quyền nghĩa là đem chủ quyền ra thế chấp để vay nợ. Nghĩa là khoản vay này chắc chắn sẽ bằng ngoại tê.
Gọi là đem chủ quyền ra cầm cố do lẽ nếu vỡ nợ, để được nhận gói giải cứu của thiên hạ, sẽ phải chấp hành một gói điều kiện hoàn toàn do thiên hạ đặt ra.
Chính phủ nước con nợ vẫn tồn tại, vẫn hoạt động, nhưng nhất cử nhất động về mặt kinh tế - tài chính, thuế khóa, lương bổng, an sinh xã hội sẽ phải tuân theo từng chữ gói điều kiện đã ký kết.
Sự khác biệt lớn giữa nợ chính phủ và nợ có chủ quyền là nợ của chính phủ được phát hành bằng nội tệ, trong khi nợ quốc gia được phát hành bằng ngoại tệ. Khoản vay được đảm bảo bởi quốc gia phát hành.
Trước khi mua nợ chủ quyền nhà đầu tư xác định rủi ro của khoản đầu tư. Nợ của một số quốc gia, chẳng hạn như Hoa Kỳ, thường được coi là không có rủi ro, trong khi nợ của các nước đang phát triển hoặc đang phát triển có nguy cơ cao hơn. Các nhà đầu tư phải xem xét sự ổn định của chính phủ, kế hoạch trả nợ của chính phủ và khả năng của đất nước.
Trong một số cách, phân tích rủi ro này được thực hiện tương tự như với nợ công ty, mặc dù các nhà đầu tư của nợ có chủ quyền đôi khi khó đòi hơn bởi vì rủi ro kinh tế và chính trị đối với các khoản nợ có chủ quyền lớn rất lớn.
Như trường hợp Chính phủ Hi Lạp khi nhận gói giải cứu từ khối EU và IMF, phải bắt đầu cùng Chính phủ Hi Lạp cắt giảm ngân sách tuyệt đối.
Cắt giảm ngân sách không đơn giản là những con số phần trăm GDP mà là “thắt bao tử” toàn dân, giảm phúc lợi toàn xã hội, là “chôn sống” một bộ phận dân chúng không có của ăn của để có thể mài vàng ra bán mà ăn.
Sở thuế Hi Lạp sau đó đã sử dụng công cụ bản đồ Google Maps và đếm được có trên 14.000 hồ bơi trong các đại biệt thự của các “đại gia” trốn thuế ở thủ đô Athens!
[B]Nợ phát hành bằng ngoại tệ[/B]
Các nhà đầu tư thích đầu tư vào các loại tiền tệ mà họ biết và tin tưởng, chẳng hạn như đô la Mỹ và bảng Anh. Đây là lý do tại sao chính phủ các nền kinh tế phát triển có thể phát hành trái phiếu bằng tiền của họ. Rất đắt hàng nha, luôn luôn bestseller.
Ngược lại, các loại tiền tệ của các nước đang phát triển có xu hướng không ổn định, có nghĩa là sẽ có ít nhu cầu vay nợ bằng tiền tệ của họ.
[B]Rủi ro và uy tín[/B]
Về khía cạnh vay nợ thì các nước đang phát triển có thể gặp bất lợi giống như là kiểu có tín dụng kém vậy, vẫn sẽ được cho vay tuy nhiên các nước đang phát triển phải trả lãi suất cao hơn và phát hành nợ bằng ngoại tệ mạnh hơn để bù đắp rủi ro bổ sung do nhà đầu tư ràng buộc.
Hầu hết các quốc gia, đều không muốn vay nợ. Tuy nhiên hàng năm vẫn phải đánh giá các chỉ số kinh tế và tài chính, nếu chính phủ thiếu kinh nghiệm phán đoán thì việc lâm vào nợ nần là khó tránh khỏi.
[B]Tại sao phải trả nợ?[/B]
Các nền kinh tế mới nổi muốn trả nợ vì điều đó sẽ tạo ra danh tiếng tốt nhằm thu hút cơ hội đầu tư và mượn nợ trong tương lai. Nói tóm lại là tăng độ tín nhiệm. Các nước phát hành nợ có chủ quyền muốn trả nợ để các nhà đầu tư có thể thấy rằng họ có thể trả hết các khoản vay trong tương lai.
P/s: Anh em đọc xong hãy thông cảm cho đất nước nhé, trăm khó ngàn khó đó. Và đừng quên 1 like 1 comment cho tui nha. Xin cảm ơn
*Bài viết thể hiện quan điểm của người viết, không phải người dịch
>> Làm thế nào để trade như Market Wizards - Paul Tudor Jones
>> Sơ lược cách tiếp cận toàn diện để giao dịch vàng cho người mới
Nguồn investopedia.com
Giới thiệu sách Trading hay
Phương Pháp Mới Để Giao Dịch Kiếm Sống
Quyển sách của Tiến sỹ Alexander Elder đề cập đến những vấn đề cơ bản và cần thiết nhất với các trader. Sách được đánh giá rất cao trên toàn cầu
Bài viết liên quan