- 5,198
- 29,932
#OPEC+ đã đạt được thỏa thuận giảm sản lượng như nhiều bài viết gần đây mình đã đề cập, do đó chúng ta sẽ không nói quá nhiều về vấn đề này, thay vào đó bài viết này sẽ tập trung vào những mối “quan hệ phức tạp” giữa Mỹ và các thành viên OPEC+, và tìm hiểu xem ai đang thực sự là kẻ hưởng lợi sau đợt cắt giảm lớn nhất lịch sử vừa qua.
Hiện tại chúng ta đang có thỏa thuận sau:
Mọi chuyện bắt đầu vào ngày 6/3, khi Bộ trưởng Năng lượng Nga Alexander Novak rời khỏi trụ sở của OPEC tại Vienna và nói với các phóng viên rằng Nga đã sẵn sàng tăng sản lượng dầu vào tháng 4. Ông vừa từ chối đề xuất cắt giảm sản lượng vài trăm nghìn thùng mỗi ngày của Ả Rập nhằm chống lại việc sụt giảm cầu bị gây ra bởi #corona virus.
Tức giận vì điều này, Ả Rập Saudi đã bắt đầu cuộc chiến giá đi vào lịch sử. Họ cung cấp các các mức giảm giá chưa từng có, đồng thời tuyên bố đang đẩy mạnh sản xuất lên mức cao nhất mọi thời đại – trên 12mb/d vào tháng 4, tăng 25% so với tháng 2.
Khi thị trường mở cửa vài giờ sau đó, ngay cả những trader bán dầu nhiều nhất cũng bị sốc. Đêm đó, mọi trader từ Geneva đến London và Houston đều dán mắt vào màn hình của họ. Đà bán tháo bắt đầu, dầu đã giảm hơn 30% trong vài giây, mức giảm trong ngày lớn nhất kể từ Chiến tranh vùng Vịnh 1990 – 1991.
Những gì diễn ra tiếp theo sau đó thì chúng ta cũng đã rõ, dịch bệnh #covid-19 bùng phát toàn cầu, các lệnh phong tỏa làm tê liệt hoạt động kinh tế từ đó kéo giảm nhu cầu dầu sâu hơn. Kết thúc tháng 3, dầu Brent Biển Bắc giảm xuống chỉ còn 21.65 USD – mức thấp nhất trong gần 2 thập kỷ - từ mức trên 70 USD hồi đầu năm.
Nạn nhân đầu tiên của cuộc chiến chính là ngành dầu đá phiến của Mỹ (do chi phí sản xuất quá cao), Whiting Chemicals Corp, nhà sản xuất lớn nhất ở Bắc Dakota đã nộp đơn xin phá sản vào ngày 1/4.
Ả Rập Saudi và Nga đổ lỗi cho nhau về cuộc chiến này. Putin cáo buộc Ả Rập Saudi cố gắng phá hủy ngành dầu đá phiến; Saudis thì nói Moscow đã châm ngòi cho toàn bộ.
Sau đó ông Trump bắt đầu vào cuộc, ông nói: “Tôi không bao giờ nghĩ rằng có lúc tôi lại nói chúng ta cần tăng giá dầu. Nhưng giá hiện tại đang là quá thấp và đe dọa ngành năng lượng cũng như hàng tiệu công nhân đang làm việc trong ngành này.”
Và đến cuối cùng, với mức cầu đang rơi tự do, cả Ả Rập Saudi và Nga không có nhiều lựa chọn ngoài việc bắt đầu nói chuyện, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi họ phải hạ sản lượng, đơn giản vì sẽ chẳng còn nơi nào để chứa dầu.
Người chiến thắng lớn nhất dường như là ông Trump, người đã từ chối cắt giảm sản lượng dầu của mình nhưng vẫn có thể môi giới thỏa thuận cuối cùng.
Ông đã đi từ việc “chào đón” sự sụp đổ giá dầu đến lo lắng về việc ngành công nghiệp năng lượng của Mỹ bị tổn hại nặng nề, sợ rằng điều này có thể tổn hại đến triển vọng tái đắc cử của mình, ông đã thuyết phục Putin và quốc vương Ả Rập Xê-út chấm dứt chiến sự và thỏa hiệp.
Trump đã gọi điện cho Tổng thống Mexico, sau đó là cuộc gọi hội nghị ba chiều với Tổng thống Nga và Quốc vương Ả Rập Xê Út, đưa ra đề nghị giải quyết vấn đề phản đối cắt giảm của quốc gia Mỹ Latinh.
Ông đã cung cấp cho Ả Rập “một điều gì đó” mà chỉ ở trên giấy. Khi Mexico từ chối giảm sản lượng lớn khiến toàn bộ thỏa thuận gặp nguy hiểm, Trump đã cam đoan với OPEC+ rằng Hoa Kỳ sẽ tự cắt giảm sản lượng của mình thay cho nước láng giềng.
Mexico sẽ cắt giảm 100,000 thùng/ngày (bpd) còn Mỹ sẽ góp thêm 300,000 bpd. Các quan chức của OPEC+ nói rằng sự cắt giảm đó được thúc đẩy bởi giá cả, nhu cầu và công suất chứ không hoàn toàn là thực tế cắt giảm.
Nhưng cuối cùng lời đề nghị của ông Trump đã là đủ.
Ông Daniel Yergin, nhà sử học về dầu mỏ cho biết: “Ông Trump là người đã công kích OPEC+ trong nhiều năm nhưng cũng là người hàn gắn tổ chức này. Trong tất cả các “deal” mà ông đã từng thực hiện, đây là “deal” lớn nhất!”
Tóm tắt thỏa thuận của OPEC+
Hiện tại chúng ta đang có thỏa thuận sau:
- #OPEC+ sẽ loại bỏ gần 10 triệu thùng/ngày (mb/d) khỏi thị trường thông qua việc cắt giảm có chủ ý;
- #OPEC+ cũng đang tính toán những mức sụt giảm không tự nguyện trong sản xuất của Mỹ, Canada, Brazil và một số quốc gia khác;
- Các quan chức #OPEC+ ước tính tổng sản lượng giảm trên toàn cầu vào khoảng 20mb/d, tức khoảng 20% sản lượng toàn cầu;
Quá trình “môi giới”
Mọi chuyện bắt đầu vào ngày 6/3, khi Bộ trưởng Năng lượng Nga Alexander Novak rời khỏi trụ sở của OPEC tại Vienna và nói với các phóng viên rằng Nga đã sẵn sàng tăng sản lượng dầu vào tháng 4. Ông vừa từ chối đề xuất cắt giảm sản lượng vài trăm nghìn thùng mỗi ngày của Ả Rập nhằm chống lại việc sụt giảm cầu bị gây ra bởi #corona virus.
Tức giận vì điều này, Ả Rập Saudi đã bắt đầu cuộc chiến giá đi vào lịch sử. Họ cung cấp các các mức giảm giá chưa từng có, đồng thời tuyên bố đang đẩy mạnh sản xuất lên mức cao nhất mọi thời đại – trên 12mb/d vào tháng 4, tăng 25% so với tháng 2.
Khi thị trường mở cửa vài giờ sau đó, ngay cả những trader bán dầu nhiều nhất cũng bị sốc. Đêm đó, mọi trader từ Geneva đến London và Houston đều dán mắt vào màn hình của họ. Đà bán tháo bắt đầu, dầu đã giảm hơn 30% trong vài giây, mức giảm trong ngày lớn nhất kể từ Chiến tranh vùng Vịnh 1990 – 1991.
Những gì diễn ra tiếp theo sau đó thì chúng ta cũng đã rõ, dịch bệnh #covid-19 bùng phát toàn cầu, các lệnh phong tỏa làm tê liệt hoạt động kinh tế từ đó kéo giảm nhu cầu dầu sâu hơn. Kết thúc tháng 3, dầu Brent Biển Bắc giảm xuống chỉ còn 21.65 USD – mức thấp nhất trong gần 2 thập kỷ - từ mức trên 70 USD hồi đầu năm.
Nạn nhân đầu tiên của cuộc chiến chính là ngành dầu đá phiến của Mỹ (do chi phí sản xuất quá cao), Whiting Chemicals Corp, nhà sản xuất lớn nhất ở Bắc Dakota đã nộp đơn xin phá sản vào ngày 1/4.
Ả Rập Saudi và Nga đổ lỗi cho nhau về cuộc chiến này. Putin cáo buộc Ả Rập Saudi cố gắng phá hủy ngành dầu đá phiến; Saudis thì nói Moscow đã châm ngòi cho toàn bộ.
Sau đó ông Trump bắt đầu vào cuộc, ông nói: “Tôi không bao giờ nghĩ rằng có lúc tôi lại nói chúng ta cần tăng giá dầu. Nhưng giá hiện tại đang là quá thấp và đe dọa ngành năng lượng cũng như hàng tiệu công nhân đang làm việc trong ngành này.”
Và đến cuối cùng, với mức cầu đang rơi tự do, cả Ả Rập Saudi và Nga không có nhiều lựa chọn ngoài việc bắt đầu nói chuyện, chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi họ phải hạ sản lượng, đơn giản vì sẽ chẳng còn nơi nào để chứa dầu.
“Tay cò” lão luyện Donald Trump
Người chiến thắng lớn nhất dường như là ông Trump, người đã từ chối cắt giảm sản lượng dầu của mình nhưng vẫn có thể môi giới thỏa thuận cuối cùng.
Ông đã đi từ việc “chào đón” sự sụp đổ giá dầu đến lo lắng về việc ngành công nghiệp năng lượng của Mỹ bị tổn hại nặng nề, sợ rằng điều này có thể tổn hại đến triển vọng tái đắc cử của mình, ông đã thuyết phục Putin và quốc vương Ả Rập Xê-út chấm dứt chiến sự và thỏa hiệp.
Trump đã gọi điện cho Tổng thống Mexico, sau đó là cuộc gọi hội nghị ba chiều với Tổng thống Nga và Quốc vương Ả Rập Xê Út, đưa ra đề nghị giải quyết vấn đề phản đối cắt giảm của quốc gia Mỹ Latinh.
Ông đã cung cấp cho Ả Rập “một điều gì đó” mà chỉ ở trên giấy. Khi Mexico từ chối giảm sản lượng lớn khiến toàn bộ thỏa thuận gặp nguy hiểm, Trump đã cam đoan với OPEC+ rằng Hoa Kỳ sẽ tự cắt giảm sản lượng của mình thay cho nước láng giềng.
Mexico sẽ cắt giảm 100,000 thùng/ngày (bpd) còn Mỹ sẽ góp thêm 300,000 bpd. Các quan chức của OPEC+ nói rằng sự cắt giảm đó được thúc đẩy bởi giá cả, nhu cầu và công suất chứ không hoàn toàn là thực tế cắt giảm.
Nhưng cuối cùng lời đề nghị của ông Trump đã là đủ.
Ông Daniel Yergin, nhà sử học về dầu mỏ cho biết: “Ông Trump là người đã công kích OPEC+ trong nhiều năm nhưng cũng là người hàn gắn tổ chức này. Trong tất cả các “deal” mà ông đã từng thực hiện, đây là “deal” lớn nhất!”
Tham khảo: Bloomberg
Giới thiệu sách Trading hay
Nhật Ký Giao Dịch Thực Chiến của Phù Thủy Thị trường Tài Chính
Sách chia sẻ 05 tháng giao dịch thực tế trên thị trường tài chính, sử dụng Price Action và Mô hình Biểu đồ của Phù thủy trader Peter Brandt, người có gần 50 năm kinh nghiệm trading và đạt lợi nhuận bình quân 68% lợi nhuận mỗi năm
Bài viết liên quan